Cây Ăn Trái Bị Vàng Lá: Giải Mã Bí Mật Lá Vàng, Cứu Lấy Mùa Màng

Mỗi sớm mai, bước chân ra vườn là một niềm vui của bác Ba. Nhưng rồi một ngày, niềm vui ấy nhuốm màu lo âu khi những chiếc lá xanh mướt bắt đầu ngả vàng. Đó không chỉ là sự đổi màu của chiếc lá, mà là tín hiệu báo nguy, là tiếng kêu cứu thầm lặng của cả một vườn cây mà bác đã dồn bao tâm huyết. Nỗi trăn trở ấy không của riêng bác, mà là của biết bao người nông dân đang ngày đêm đối mặt với nỗi lo mất mùa. Hành trình đi tìm lời giải cho những chiếc lá vàng bắt đầu.
Lời Thì Thầm Của Chiếc Lá Vàng
Bình minh len lỏi qua từng kẽ lá, đánh thức vườn bưởi da xanh của Bác Ba sau một đêm dài đẫm sương. Không khí trong lành mang theo hương hoa bưởi thoang thoảng, quyện với mùi đất ẩm nồng nàn. Như một thói quen đã ăn sâu vào máu thịt suốt mấy chục năm qua, Bác Ba rảo bước ra vườn. Đôi chân trần của bác cảm nhận rõ từng lớp đất thịt mềm xốp, mát rượi. Với bác, khu vườn này không chỉ là tài sản, nó là một phần sinh mệnh.
Bác đi dọc theo từng hàng cây thẳng tắp. Mỗi gốc bưởi đều là một đứa con tinh thần. Bác nhớ rõ cây nào trồng trước, cây nào trồng sau. Cây nào tính nết “dễ chịu”, cứ đến mùa là trĩu quả. Cây nào lại “đỏng đảnh”, phải chăm bẵm kỹ hơn một chút. Bàn tay chai sần của bác lướt nhẹ trên thân cây xù xì, rồi âu yếm mân mê chùm quả non vừa tượng hình, nhỏ xinh như những viên bi ngọc. Nụ cười hiền hậu nở trên khuôn mặt đã hằn sâu những nếp nhăn của nắng gió. Vụ này, thời tiết thuận hòa, bưởi đậu trái sai, lòng người nông dân cũng theo đó mà phơi phới.
Đi hết hàng cây đầu tiên, tâm trạng Bác Ba đang vui như mở hội. Nhưng rồi, ở gốc bưởi tơ đang độ sung sức nhất, một đốm màu lạ bất chợt níu ánh nhìn của bác lại. Một màu vàng lạc lõng giữa cái nền xanh thẫm, mượt mà của tán lá. Bác chững lại, nụ cười trên môi chợt tắt. Bác tiến lại gần hơn, trái tim bỗng dưng đập một nhịp lỗi. Đúng là nó rồi. Một chiếc lá vàng.
Bác Ba nhẹ nhàng ngắt chiếc lá, xoay nó trong lòng bàn tay. Đây không phải màu vàng úa tự nhiên của một chiếc lá già sắp rụng. Nó là một màu vàng xanh xao, bệnh tật. Một cảm giác bất an len lỏi, chạy dọc sống lưng bác. “Lạ thật”, bác lẩm bẩm. “Cây này mình chăm kỹ lắm mà. Phân tro, nước nôi nào có thiếu thứ gì”. Bác ngước nhìn toàn bộ tán cây. Nó vẫn xanh um, xum xuê. Có lẽ chỉ là một chiếc lá đơn lẻ thôi, bác tự trấn an. Nhưng linh cảm của một lão nông dày dặn kinh nghiệm mách bảo có điều gì đó không ổn.
Bác bắt đầu đi chậm lại, đôi mắt không còn nhìn lướt qua nữa mà săm soi kỹ từng cành, từng kẽ lá. Và rồi, ruột gan bác như có ai cào. Không phải một chiếc. Rất nhiều chiếc lá vàng khác đang âm thầm ẩn mình trong những tán lá xanh um. Chúng như những lời thì thầm báo hiệu một điềm chẳng lành. Nỗi lo lắng ban đầu giờ đã hóa thành sự hoang mang thực sự.
Kinh nghiệm mấy chục năm làm vườn bỗng chốc trở nên mơ hồ. Bác đã từng đối mặt với sâu đục thân, với rầy chổng cánh, nhưng cái “bệnh” lạ này thì khác. Nó không ồ ạt tấn công, mà gặm nhấm từ từ, lặng lẽ. Mỗi cây lại mang một triệu chứng khác nhau. Bác đến một gốc cây khác, nơi những chiếc lá non trên ngọn lại có màu vàng nhạt, nhưng phần gân lá thì vẫn giữ một màu xanh đậm. Trông chúng như một tấm bản đồ với những con đường màu xanh nổi bật trên nền đất vàng úa. Bác vò đầu: “Thiếu chất gì đây? Sắt, kẽm, hay ma-giê? Mình đã đọc qua về những nguyên nhân khiến cây vàng lá, nhưng thực tế sao mà phức tạp thế này”.
Bước sang hàng kế bên, một kiểu vàng lá khác lại khiến bác thêm đau đầu. Ở đây, màu vàng bắt đầu từ chóp lá, rồi lan dần vào trong như có một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt từng tế bào diệp lục. Vài chiếc lá đã khô quắt lại, giòn tan. Bác đưa tay bóp nhẹ, chiếc lá vỡ vụn. Lòng bác cũng như vỡ ra một mảnh. Đáng sợ nhất là ở mấy cây cuối vườn, cả phiến lá, kể cả lá non, đều chuyển sang một màu vàng đồng nhất, yếu ớt, thiếu hẳn sức sống. Cành cây khẳng khiu, trông như một người bệnh đang kiệt sức.
Nắng đã lên cao, rọi những tia sáng vàng óng xuống khu vườn. Nhưng trong mắt Bác Ba lúc này, màu vàng ấy sao mà đáng sợ. Nó không còn là màu của sự trù phú, ấm no. Nó là màu của bệnh tật, của sự tàn lụi. Cả khu vườn rộng lớn bỗng chốc hóa thành một bệnh nhân khổng lồ đang oằn mình chống chọi với một căn bệnh bí ẩn. Tiếng chim hót líu lo buổi sớm giờ nghe sao não nề. Bác Ba đứng lặng giữa những hàng cây, tay vẫn nắm chặt chiếc lá vàng. Ánh mắt bác ánh lên một sự quyết tâm sắt đá. Bằng mọi giá, bác phải tìm ra căn nguyên của những lời thì thầm đáng sợ này, trước khi chúng biến thành tiếng kêu cứu tuyệt vọng của cả một mùa màng.
Đi Tìm Hung Thủ Thầm Lặng
Sự hoang mang của buổi sớm hôm qua đã nhường chỗ cho một quyết tâm sắt đá. Bác Ba không thể đứng yên nhìn “đứa con tinh thần” của mình úa tàn từng ngày. Bác quyết định phải trở thành một người “thầy thuốc” bất đắc dĩ, tự mình bắt bệnh cho khu vườn. Thay vì đi một vòng trong lo âu, sáng nay bác trang bị kỹ càng hơn. Bác cầm theo chiếc xẻng nhỏ, tay kia là chiếc kính lúp già vẫn dùng để đọc báo. Bác đi thẳng đến gốc bưởi có nhiều lá vàng nhất, nơi nỗi lo của bác bắt đầu.
Bác ngồi xổm xuống, ánh mắt săm soi từng chi tiết dưới mặt đất. Cỏ dại mọc không nhiều, nhưng lớp đất mặt trông có vẻ chai cứng. Bác cắm mũi xẻng xuống, dùng hết sức bình sinh mới đào lên được một tảng đất nhỏ. Bác nhíu mày. Đất sét pha thịt, vốn là loại đất tốt, nhưng giờ đây lại bị nén chặt một cách kỳ lạ. Bác bóp mạnh, một ít nước rỉ ra qua kẽ tay. Đất vừa bí, vừa úng. Bác lẩm bẩm: “Thế này thì rễ thở làm sao được?”.
Cẩn thận hơn, bác dùng tay bới nhẹ lớp đất ẩm quanh bộ rễ nông. Một cảnh tượng não lòng hiện ra. Những chùm rễ tơ, vốn phải trắng ngà, mập mạp để hút dinh dưỡng, thì nay phần lớn đã chuyển sang màu nâu thẫm, thậm chí thối đen. Một vài sợi rễ trông còi cọc, sần sùi như có những khối u nhỏ li ti. Trái tim bác thắt lại. Bộ rễ, “cái miệng” của cây, đã bị tổn thương nghiêm trọng. Nó không chỉ bị ngộp thở do đất úng, mà dường như còn có một kẻ thù nào đó đang gặm nhấm sự sống từ bên dưới.
Đứng dậy, bác chuyển tầm mắt lên những tán lá. Bác ngắt một chiếc lá còn xanh nhưng gân đã ngả vàng, lật mặt dưới lên xem. Dưới lăng kính của chiếc kính lúp, một thế giới khác hiện ra. Hàng trăm sinh vật nhỏ li ti như hạt bụi, màu xanh nhạt, đang bu kín lấy gân lá. Lại gần một chiếc lá khác đã héo quắt, bác thấy những mạng tơ mỏng manh giăng mắc. Rầy, rệp, nhện đỏ… cả một đội quân đang âm thầm chích hút nhựa sống của cây.
Bác Ba thở dài. Mọi thứ phức tạp hơn bác nghĩ. Kinh nghiệm mấy chục năm làm vườn dường như không đủ để giải thích tất cả. Bác chợt nhớ đến chú Tư, kỹ sư nông nghiệp đã về hưu ở cuối làng. Không chần chừ, bác rút điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia, giọng chú Tư vẫn sang sảng: “Sao thế bác Ba, vườn tược có chuyện gì à?”.
Bác Ba trình bày hết những gì mình vừa quan sát, từ cục đất nén chặt, bộ rễ thâm đen, đến đám rầy rệp li ti dưới mặt lá. Chú Tư im lặng lắng nghe, rồi từ tốn giải thích: “Bác ạ, vườn nhà bác không phải bị một bệnh, mà là đang bị nhiều ‘hung thủ’ tấn công cùng lúc. Chúng ta phải nhìn nhận nó như một chuỗi vấn đề liên kết với nhau”.
Chú Tư phân tích rành rọt: “Thứ nhất, là vấn đề từ ‘cái dạ dày’ của cây, tức là bộ rễ và đất. Đất bị nén chặt, úng nước làm rễ cây ngạt thở. Rễ yếu đi là cơ hội cho nấm bệnh như Fusarium hay Phytophthora tấn công, gây thối rễ. Rễ đã hỏng thì không hút được nước và dinh dưỡng, cây đói là phải rồi”.
“Thứ hai”, chú Tư tiếp lời, “là cây bị ‘bỏ đói’ thật sự. Bác nói có lá vàng mà gân còn xanh, đó là biểu hiện điển hình của việc thiếu vi lượng như sắt, kẽm. Còn những lá già ở dưới vàng trước rồi lan dần lên ngọn, ấy là cây đang thiếu đạm, thiếu magie. Đất có thể có chất đó, nhưng vì rễ yếu, hoặc đất bị chua, nên cây không hấp thụ được. Có rất nhiều nguyên nhân khiến cây vàng lá mà người làm vườn đôi khi bỏ sót”.
Bác Ba gật gù, mọi thứ dần sáng tỏ. Chú Tư nói tiếp về “hung thủ” thứ ba: “Đám rầy rệp mà bác thấy chính là những ‘kẻ hút máu’ thầm lặng. Chúng chích vào lá, hút nhựa làm cây mất dinh dưỡng, suy kiệt. Vết chích của chúng còn tạo cửa ngõ cho virus, vi khuẩn xâm nhập gây bệnh nữa”.
“Cuối cùng, đừng quên yếu tố ‘stress’”, chú Tư nhấn mạnh. “Thời tiết dạo này thất thường quá. Mấy đợt nắng nóng gay gắt rồi lại mưa dầm cả tuần khiến cây bị sốc nhiệt, sốc nước. Cây cũng như người mình thôi, khi sức đề kháng yếu đi thì bệnh tật dễ bề tấn công”.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Bác Ba đứng lặng giữa khu vườn. Màn sương hoang mang trong đầu bác đã tan biến. Giờ đây, trước mắt bác không còn là những chiếc lá vàng vô tri, mà là dấu vết của những trận chiến đang âm thầm diễn ra. “Hung thủ” đã lộ diện. Đó là một liên minh đáng sợ: đất bạc màu, rễ cây suy yếu, dinh dưỡng thiếu hụt và sâu bệnh chực chờ. Bác biết, cuộc chiến giành lại màu xanh cho khu vườn chỉ mới thực sự bắt đầu.
Hành Trình Chữa Lành Miền Đất, Hồi Sinh Mầm Xanh
Sau cuộc trò chuyện với người kỹ sư nông nghiệp, Bác Ba không còn nhìn vườn cây bằng ánh mắt hoang mang. Bác hiểu ra, những chiếc lá vàng úa chỉ là triệu chứng, còn căn bệnh thực sự lại nằm sâu dưới lòng đất. “Muốn chữa ngọn, phải trị từ gốc”, Bác tự nhủ. Thế là một cuộc “đại phẫu” cho mảnh vườn được bắt đầu, không phải bằng thuốc hóa học mạnh, mà bằng chính đôi tay và một tư duy hoàn toàn mới.
Bác không làm một mình. Cả nhà Bác Ba, từ vợ Bác đến mấy đứa con, cùng nhau xắn tay áo. Những bao phân chuồng đã ủ hoai mục được chở vào vườn. Mùi hăng hắc của hóa chất ngày nào được thay thế bằng mùi ngai ngái, mộc mạc của đất và của sự sống. Bác Ba cẩn thận rải từng lớp phân hữu cơ vi sinh, trộn đều vào lớp đất mặt đã chai cứng. Đôi tay trần của Bác cảm nhận rõ sự thay đổi. Lớp đất bạc màu dần trở nên tơi xốp, ẩm và giữ nước tốt hơn. Nó không còn là một khối đất chết, mà như đang cựa mình thở lại. Vài tuần sau, trong một lần xới đất, Bác Ba vui sướng reo lên khi thấy những con giun đất mập mạp đang len lỏi làm nhiệm vụ của mình. Đó là tín hiệu vui nhất, một minh chứng cho thấy miền đất đang thực sự được chữa lành.
Hiểu được đất rồi, Bác Ba bắt đầu “bồi bổ” cho cây. Bác không còn vung vãi phân bón một cách vô tội vạ. Bác trở thành một người thầy thuốc tận tâm, đọc vị từng biểu hiện của cây. Nhìn những chiếc lá non vàng vọt nhưng gân còn xanh, Bác biết chúng đang thiếu sắt, thiếu kẽm. Thấy những lá già ngả vàng từ mép vào, Bác hiểu cây đang cần thêm magie. Bác cặm cụi học cách pha chế các loại phân bón lá sinh học. Bác tự tay cân đo từng chút một, hòa vào thùng nước rồi tỉ mỉ tưới cho từng gốc cây. Bác tưới chậm rãi, như thể đang truyền đi một nguồn sinh lực, một lời động viên đến từng mầm lá yếu ớt. Bác tin rằng cây cối cũng có linh hồn, chúng sẽ cảm nhận được sự chăm sóc chân thành này.
Nguồn nước cũng được Bác Ba tính toán lại. Thay vì tưới xối xả như trước, Bác đầu tư một hệ thống tưới nhỏ giọt đơn giản. Những đường ống đen nhỏ được trải dọc theo các luống cây. Từ đó, từng giọt nước mát lành thấm từ từ, trực tiếp vào bộ rễ. Cách làm này vừa tiết kiệm nước, vừa giữ cho đất luôn có độ ẩm ổn định, không bị úng hay khô hạn đột ngột. Vườn cây không còn phải chịu những cú sốc vì nước nữa.
Cuộc chiến với sâu bệnh cũng bước sang một trang mới. Thay vì lăm lăm bình xịt hóa học, Bác Ba chọn làm bạn với thiên nhiên. Bác trồng xen kẽ các loại hoa cúc vạn thọ, hoa ngũ sắc để xua đuổi côn trùng. Bác học cách ủ tỏi, ớt, gừng để tạo ra dung dịch trừ sâu sinh học an toàn. Đôi khi, người ta thấy Bác lẳng lặng thả những con bọ rùa vào vườn để chúng “xử lý” lũ rệp sáp. Hàng xóm có người thấy lạ, lắc đầu bảo Bác “làm chuyện bao đồng”. Họ cho rằng cách làm của Bác quá chậm, quá mất công.
Đúng là quá trình này không mang lại kết quả trong một sớm một chiều. Có những ngày, Bác Ba vẫn thấy vài chiếc lá vàng mới xuất hiện. Lòng Bác không tránh khỏi những phút giây sốt ruột. Nhưng rồi Bác lại nhìn xuống lớp đất ẩm xốp, nhìn những con giun đang làm việc cần mẫn. Bác lại thấy niềm tin của mình được củng cố. Bác tin vào con đường bền vững mình đã chọn. Mỗi sáng, Bác đi một vòng quanh vườn, không phải để tìm sâu bệnh, mà để tìm những dấu hiệu của sự hồi sinh: một chồi non vừa nhú, một chiếc lá xanh đậm hơn hôm qua. Hành trình chữa lành cần sự kiên nhẫn, và Bác Ba có thừa điều đó cho mảnh vườn yêu quý của mình.
Quả Ngọt Cho Người Kiên Trì
Mấy tháng trôi qua, khu vườn của Bác Ba như được khoác lên một tấm áo mới. Cái màu xanh non mơn mởn của sự sống đã trở lại, đậm đà và mãnh liệt. Nắng hè rọi xuống, xuyên qua kẽ lá, tạo thành những đốm sáng nhảy múa trên mặt đất ẩm xốp. Không còn những chiếc lá vàng úa, vặn vẹo vì bệnh tật. Thay vào đó là những tán lá dày dặn, xanh mướt, kiêu hãnh vươn mình đón gió. Mùi hương ngòn ngọt của trái cây chín quyện trong không khí, một mùi hương của sự đủ đầy và viên mãn. Từng chùm cam, chùm bưởi trĩu cành, quả nào quả nấy căng tròn, da bóng loáng, nặng trịch như muốn níu cành cây cong xuống. Đây không còn là khu vườn vật lộn với sự sống, mà là một bản giao hưởng của màu xanh và quả ngọt.
Bác Ba khoan thai đi giữa những hàng cây. Đôi tay chai sần của bác nhẹ nhàng nâng một chùm quả, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Nụ cười của bác không chỉ là niềm hạnh phúc của một mùa vụ bội thu. Nó còn chứa đựng sự mãn nguyện của một người đã chiến thắng. Bác đã thắng được sự nóng vội của chính mình. Bác đã thắng được thói quen canh tác cũ kỹ. Hơn hết, bác đã chiến thắng bằng sự thấu hiểu và tình yêu thực sự với mảnh đất này. Bác cúi xuống, vốc một nắm đất tơi xốp. Đất không còn khô cằn, bạc màu. Nó ẩm, thơm mùi ngai ngái của mùn hữu cơ và sự sống. Bác biết, sức mạnh thật sự đến từ đây, từ lòng đất mẹ.
Tiếng lành đồn xa. Mấy người hàng xóm lân cận, những người cũng đang đau đầu vì vườn cây vàng lá, tìm đến tận vườn Bác Ba. Họ đứng sững, không tin vào mắt mình. “Trời ơi, vườn nhà bác Ba khác quá! Bác dùng thuốc tiên gì mà hay vậy?”. Ông Tư, nhà ở cuối xóm, ái ngại hỏi. Vườn nhà ông cũng đang trong tình trạng y hệt vườn Bác Ba mấy tháng trước.
Bác Ba cười hiền, xua tay. “Thuốc tiên gì đâu anh Tư. Chỉ là tôi học lại cách làm nông thôi”. Bác dẫn mọi người đi một vòng, vừa đi vừa chỉ. “Hồi trước, mình cứ thấy cây vàng lá là cuống lên đi mua thuốc về phun. Phun hoài mà cây cứ yếu dần. Giờ tôi mới hiểu, cái gốc của vấn đề nằm ở dưới đất này này”. Bác vỗ vỗ vào gốc cây. “Muốn cây khỏe thì đất phải khỏe trước”. Lời nói của bác giản dị nhưng thấm thía. Bác kể lại hành trình cải tạo đất, bón phân hữu cơ, nuôi lại giun đất. Bác chia sẻ kinh nghiệm của mình một cách chân thành. “Rồi mình phải học cách lắng nghe cây nữa. Đừng thấy nó vàng là vội kết luận. Phải nhìn kỹ, xem nó vàng kiểu gì, gân lá ra sao. Phải học cách nhìn lá mà biết cây cần gì”. Bác nhấn mạnh, “Khi đã hiểu rõ các dấu hiệu cây thiếu dinh dưỡng, mình chỉ cần bổ sung đúng thứ nó cần, không thừa, không thiếu. Cây sẽ tự khắc khỏe lại thôi”. Những kinh nghiệm của bác không còn là lời truyền miệng sáo rỗng. Nó là bài học đắt giá được đúc kết từ mồ hôi, sự kiên trì và một tư duy mới.
Câu chuyện của Bác Ba nhanh chóng lan ra cả xóm. Nó không chỉ là câu chuyện về một khu vườn hồi sinh. Nó còn là minh chứng cho một hướng đi mới. Một hướng đi mà ở đó, người nông dân không đối đầu với tự nhiên bằng hóa chất. Họ thuận theo tự nhiên, nuôi dưỡng đất để đất nuôi dưỡng cây. Đó là con đường của nông nghiệp bền vững. Một con đường có thể không cho kết quả tức thì, nhưng chắc chắn sẽ mang lại những mùa màng khỏe mạnh và an toàn cho thế hệ sau.
Chiều hôm ấy, người kỹ sư nông nghiệp trẻ tuổi ghé thăm. Anh ngỡ ngàng trước sự thay đổi kỳ diệu của khu vườn. Bác Ba đón anh bằng một nụ cười rạng rỡ. Bác không nói nhiều lời cảm ơn. Thay vào đó, bác trang trọng trao cho anh một giỏ trái cây đầy ắp. Những quả cam mọng nước, những trái ổi giòn ngọt được bác tự tay lựa chọn kỹ càng. Đó là những thành quả đẹp nhất từ khu vườn. Trong ánh hoàng hôn, giỏ quả ngọt trên tay người kỹ sư trẻ và nụ cười mãn nguyện của người nông dân già là một hình ảnh đẹp đẽ. Nó khép lại một hành trình gian nan nhưng đầy ý nghĩa. Hành trình tìm lại màu xanh cho mảnh đất, và tìm lại niềm tin vào một tương lai nông nghiệp bền vững.
Lời Kết
Câu chuyện của Bác Ba là câu chuyện của đất, của cây và của tình người. Những chiếc lá vàng không còn là nỗi sợ, mà đã trở thành người thầy dạy cho chúng ta bài học về sự quan sát và thấu hiểu. Chăm sóc vườn cây cũng như chăm sóc sức khỏe của chính mình, cần bắt đầu từ gốc rễ, từ việc nuôi dưỡng đất. Bằng cách chọn con đường sinh học bền vững, chúng ta không chỉ cứu lấy một mùa màng, mà còn trả lại màu xanh cho đất mẹ, gieo mầm cho những vụ mùa trĩu quả trong tương lai.
Sẵn sàng nâng tầm mùa vụ với các giải pháp nông nghiệp sinh học tiên tiến? Liên hệ ngay với Khang Nguyên để được tư vấn và có giải pháp nông nghiệp phù hợp nhất cho cây trồng của bạn!
Liên hệ: https://abkhangnguyen.com/lien-he/
Về Chúng Tôi
Nông Sinh Khang Nguyên chuyên đưa ra các giải pháp, sản phẩm nông nghiệp sinh học giải quyết tất cả vấn đề về dinh dưỡng và bảo vệ cây, bao gồm:
Phân bón hỗn hợp, phân bón hữu cơ – vi sinh – đa, trung, vi lượng
Thuốc bảo vệ thực vật sinh học an toàn
Hạt giống chất lượng cao
Vật tư và thiết bị nông nghiệp hiện đại
Chúng tôi cam kết mang đến giải pháp bền vững – hiệu quả – thân thiện với môi trường, giúp nông dân nâng cao năng suất, cải thiện chất lượng nông sản, đồng thời giảm thiểu tác động hóa học lên đất và nguồn nước.
Với đội ngũ chuyên môn sâu và hệ sinh thái sản phẩm đa dạng, Khang Nguyên đồng hành cùng nông dân từ gieo trồng đến thu hoạch, hướng tới một nền nông nghiệp xanh – sạch – phát triển bền vững.
Thông tin liên hệ tư vấn từ chuyên gia:
Công Ty TNHH Nông Sinh Khang Nguyên
Số điện thoại: 0966 525015
Địa chỉ: G5 Lê Thị Riêng, Phường Thới An, Quận 12, TP. HCM
Tìm hiểu thêm sản phẩm: https://www.abkhangnguyen.com/san-pham/